Tình yêu của chú gấu mùa xuân
Published by MC under Book on 4.10.06
Trang cuối cùng khép lại, đồng hồ chỉ 1h sáng. Gió thổi lung bùng ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, gõ lộp độp trên mái nhà. Mình nhớ lại cái khoảnh khắc Toru và Midori đứng trên tầng thượng khu bách hóa, cơ thể họ quấn chặt lấy nhau, môi họ không rời nhau, cứ đứng như thế, mặc cho mưa trút xuống ướt từ đầu xuống cằm, xuống người…
Mình không muốn ngừng đọc nó, không muốn chút nào. Những cánh rừng mùa thu xao xác lá, những hạt mưa đêm lã chã bên cửa sổ, những giai điệu miên man của “Norwegian wood”, của Bach bồi hồi hiện lên trong vô thức khiến tâm hồn mình thanh thản lạ lùng.
Dạo này người ta nói nhiều về Rừng Na Uy của Haruki Murakami. Người ta phân tích khía cạnh văn học của nó, bạn bè mình thích nói về những bản nhạc trong đó. Mà làm sao có thể ngừng nói về nó khi nó là một cuốn tiểu thuyết chất đầy nhạc từ rock, Jazz đến Classic và sách với Thomas Mann, Balzac, Dickens, Kenzabur Oe…hài hước và đầy dục tính. Nhưng mình thích nhất cái tình yêu của nó.
Ban đầu mình thích nhất nhân vật Midori – cô gái với cái kiểu ăn nói ba trợn, tưng tửng nhưng chân thành, chân thành đến ngộ nghĩnh. Và cả cái tình yêu kiểu định dạng vô thức của cô dành cho Toru. Mình chờ đợi từng trang từng trang để thấy họ gặp nhau, cùng uống rượu, ăn trưa tại một quán nhỏ với những bản nhạc nhẹ nhàng của Miles Davis. Hay một buổi ngồi trên nóc nhà nhìn nhà hàng xóm bập bùng trong lửa và…ôm đàn hát . Điên và say! Mình cũng thích cái không khí ấm áp tại khu nhà nghỉ Ami, cái gian phòng tràn ngập những bản phức điệu của Bach và những ca khúc bất hủ của The Beatles, Ray Charles, Carole King, Bill Evan…Toru ngồi đó với cốc Whisky , Naoko nằm ngoan như con mèo nhỏ trên ghế sofa, Reiko bên chiếc guitar với những giai điệu ngọt ngào lẩn quất trong tiếng mưa.
Biết rằng Toru yêu Naoko, nhưng mình vẫn cứ hy vọng, hy vọng…. Và cuối cùng cái ý nghĩ độc ác ấy của mình cũng thành hiện thực “Toru chọn Midori và Naoko chọn cái chết”. Mình còn thấy mình tham lam đến mức chờ đợi một cuộc hòa hợp thân xác giữa họ. Cứ như một ước vọng thay cho Midori. Và cuối cùng chuyện ấy cũng xảy ra, nhưng không phải Toru với Modori mà là Toru với…Reiko. Điên rồ, khó hiểu và cả ghê sợ!
Nhưng rồi mình đã nhận ra rằng mình thật quá tham lam, tàn nhẫn. "Đó không phải là một sự ghê tởm, đó là một món quà". Reiko khoác trên mình bộ quần áo của Naoko, mang trên mình hơi thở của Naoko và Toru làm điều đó như là dành cho cô. Và cả dành cho người phụ nữ tuổi đã tứ tuần - Reiko, người phụ nữ suốt 8 năm trời đấu tranh với cái không bình thường của bản thân mình, với cái gọi là kẻ đồng tính. Đó là món quà hạnh phúc. Cuối cùng thì tất cả bọn họ đều hạnh phúc. Kizumi hạnh phúc, Naoko hạnh phúc, Reiko hạnh phúc, Toru hạnh phúc và Midori cũng sẽ hạnh phúc.
Mình chợt thấy yêu tất cả các nhân vật của Rừng Na Uy. Một Naoko dịu dàng và thanh khiết : “Tôi muốn thân xác tôi phải sạch hết mọi thứ trước khi tôi gặp cậu ấy”. Một Reiko mạnh mẽ đến ngông cuồng : “Tôi chỉ là là một người đàn bà hoàn toàn bất lực thế mà nhiều lúc tôi vẫn có thể tự nhủ rằng cuộc đời thật tuyệt diệu biết bao”. Một Midori chân thành và đôi lúc hoang dại : "Tớ ước mình yêu được ai đó đẹp trai hơn một tí, tất nhiên rồi. Nhưng mà không dược. Tớ đã phải lòng và yêu cậu mất rồi". Và một Toru mộc mạc, một anh chàng sẵn sàng nói và làm mọi thứ để không làm tổn thương người khác: “Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm, như một chú gấu mùa xuân”. Hay cả Hatsumi tự cho mình là một con bé “ngu xuẩn và cổ lỗ” chỉ vì cô đã yêu quá nhiều. Nagasawa tự biết mình là một kẻ ích kỷ, tự biết rằng Hatsumi “quá tuyệt đối với tớ” nhưng không thể làm gì được…Mỗi một con người trong Rừng Na Uy đều là một nhân thể sống thật, thật với tính cách và tình yêu cao đẹp. Những con người “cả bình thường lẫn không bình thường đều là những con người bất toàn trong một thế giới bất toàn”.
Mình chưa đọc sách nhiều đủ để có thể nghĩ rằng sẽ đọc lại một cuốn sách nào đó. Nhưng mình muốn đọc lại Rừng Na Uy, nó giống như một sự khoa khát, không phải chỉ đơn giản là thích. Có thể phải một năm nữa hay hai năm hoặc thậm chí hơn vài chục năm nữa, khi mình lọm khọm vừa trông cháu, vừa đọc sách (già mà còn ham hố). Mình vẫn sẽ đọc lại Rừng Na Uy, mình sẽ…