Moon

Published by MC under , on 29.7.07

(Bài hát của Quasimodo trong vở nhạc kịch Thằng gù nhà thờ Đức Bà Paris)

Bóng tối, âm thanh, người đàn ông, cô đơn...

Moon, nàng tỏa sáng cả bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh trong mắt nàng. Nhưng nàng có thấy người đàn ông với nỗi đau đớn, chàng đứng đó một mình, chờ đợi.

Số phận đã băng ngang qua khi chàng gặp nàng. Nhưng nó dừng lại quá lâu, nỗi buồn ngất ngưởng lại quá lâu. Người đàn ông tan nát. Moon, nàng có thấy...!

Tiếng khóc vỡ òa từ một góc nào đó trên thế giới, lay lắt buồn.Chàng cần chút tình yêu, dù là một mảnh nhỏ nứt ra từ trái tim nàng. Chàng cần chút hơi thở, chút âm thanh của cuộc sống đang tiếp diễn. Nàng có biết, Moon!

Tình yêu chảy suốt cơ thể chàng, đẫm trên tóc, ngập gót chân. Chàng ngộp thở. Người đàn ông đứng khuất sau góc tối của cuộc sống, mọi thứ vụt qua, chàng vẫn đứng đó, chờ đợi. Đôi mắt chàng dõi theo nụ cười trên khuôn mặt nàng, chàng nhìn thấy hạnh phúc. Nàng không biết, Moon!

Tự mọi thứ tình cờ đặt vào nhau, tự trái tim chàng tình cờ đặt vào bàn tay nàng. Nàng vẫn không biết, Moon!

Những vì sao cô đơn chiếu chút ánh sáng nhỏ nhoi xuống người đàn ông, chàng nghe thấy nhịp đập trái tim mình yếu ớt. Moon! Nàng có thấu hiểu! Nỗi khao khát của người đàn ông. Chàng yêu nàng! Yêu nàng!

Ở trên cao, nàng không đáp lại. Tiếng khóc của chàng lạc vào bóng đêm, trơ chọi. Tiếng yêu trượt vào không gian, vỡ vụn.

Nàng vẫn tỏa sáng trên bầu trời đêm. Nàng hạnh phúc với niềm vui của mình. Người đàn ông hạnh phúc với tình yêu của mình. Nhưng số phận đã bỏ đi rồi, Moon!