Jazz và em

Published by MC under , on 4.12.06
Hồi ấy khi tôi còn là anh chàng sinh viên năm cuối bù đầu với những bản đồ án, đầu chất chứa những hoài bão và say mê cái âm thanh ồn ào của Rock như bao chàng sinh viên Kiến Trúc khác. Nhưng hình như chẳng có cảm xúc gì rõ rệt. Rồi một buổi tối mùa thu trời se lạnh, tôi trở về nhà với sự mệt mỏi rã rời, quăng mình xuống ghế, đưa mắt nhìn những cành cây gần trụi lá bên ngoài cửa sổ. Một hồi chuông reo lên cắt ngang sự tĩnh lặng, tôi nhấc máy và một âm thanh piano dồn dập, đứt quãng vang lên. Một giọng hát trầm và lạ của nữ ca sĩ lém lỉnh như một lời tỏ tình. Khi tôi bắt đầu cảm thấy khoan khoái với bản nhạc thì một giọng nói cất lên trong trẻo pha chút tinh nghịch:

“Em đã có anh trong em, em có anh trong sâu thẳm trái tim em. Em đã hy sinh mọi thứ để anh được anh gần bên. Mỗi khi em định làm điều gì đó, thì em nghĩ đến anh và nó khiến em dừng lại. Bởi vì em có anh trong em. Đây là một bản Jazz với điệu Swing rất tuyệt vời phải không anh? I've got u under my skin - Peggy Lee không phải là nữ ca sĩ duy nhất hát ca khúc này đâu, nhưng em thích cách thể hiện của bà ấy, anh có thích không?”

Tiếng cô bé cười hòa vào tiếng nhạc. Tôi đã cất tiếng nhưng dường như nó là một đoạn băng được thu từ trước. Một điều gì đó vui vui kỳ lạ dấy lên trong tôi. Không biết đó có phải là một cách làm quen hay không, nhưng nó thật sự đáng yêu! Lần đầu tiên tôi được nghe thứ âm nhạc kỳ lạ đến thế. Mà cũng có thể là người ta nhầm số. Nhưng rồi một tuần sau, lại vào một buổi tối khi tôi đang hoàn tất bản vẽ, tiếng điện thoại reo lên cho tôi biết người ta không nhầm số. Lại âm thanh của piano nhưng thật nhẹ nhàng và chậm rãi. Giọng hát đầy quyến rũ như đang kể về một mối tình nào đó, rồi vẫn giọng nói của em. Một niềm vui thật khó tả vây lấy tôi:

“Đây là bản September song – một bản cool Jazz rất ngọt ngào anh nhỉ! Em nghĩ là chỉ có Ella Fizgerald với giọng hát hiền hòa không quá u ám như Billy Holiday, cũng không thật điêu luyện như Sarah Vaughan mới thể hiện ca khúc này trữ tình như vậy. Một bài hát về tháng 9, về những mùa thu, anh chàng nhớ lại những ngày tháng bên cạnh người yêu và hối tiếc về trò chơi tình yêu của mình. Anh chàng này hư quá anh nhỉ! Mà bây giờ đang là cuối thu rồi, anh có thấy cây bạch đàn ngoài đầu ngõ trụi gần hết lá rồi không? Trông buồn buồn!"

Tôi bật cười, à vậy là em ở cùng phố với tôi. Cứ thế mỗi tuần tôi lại được nghe một bản nhạc Jazz, lại được nghe cái giọng lém lỉnh của em. Tôi bắt đầu đi tìm những CD nhạc Jazz, những nghệ sĩ mà em nói tới. Dường như có một hơi thở mới thổi vào tâm hồn vốn đã khô cằn của tôi. Giống như bản Blue moon mà có lần em cho tôi nghe."Vầng trăng buồn ơi, người thấy ta đứng đó một mình với trái tim không có một giấc mơ, không có một tình yêu nào cho riêng mình. Vầng trăng buồn ơi, người biết rằng ta ở đây để làm gì, người đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, một ai đó để ta có thể thực sự quan tâm, một ai đó ”. Bản nhạc với điệu Swing nhẹ nhàng qua giọng hát trầm ấm của Frank Sinatra.

Và rồi tôi cũng biết em là ai, cô bé ở căn hộ cạnh nhà tôi. Mái tóc dài qua vai, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt em mở lớn nhìn tôi: “Chào anh, anh đã về”. Câu chào của em làm tôi buồn cười: “Chào em, tôi có biết em không nhỉ?”, “Chắc là không, nhưng anh biết những bản nhạc Jazz!”. Em nháy mắt tinh nghịch rồi chạy biến vào nhà, để lại tôi đứng tần ngần còn chưa hết ngạc nhịên. Cuộc sống của tôi như được vẽ thêm thật nhiều màu sắc mới. Tôi bớt tụ tập với bạn bè sau giờ học, thay vào đó ngồi trò chuyện cùng em ngoài sân, nghe em say sưa về Jazz. Không còn mãi dán mắt vào các cuốn Kiến Trúc, Nhà đẹp….mà lang thang đi tìm đĩa. Những cú điện thoại cùng những bản nhạc Jazz vẫn đều đặn vào những buổi tối mỗi tuần. Và buổi sáng tôi còn phải trả bài cho em rằng tôi cảm nhận được gì từ ca khúc tối qua, rằng tôi có thích không? Những buổi sáng không còn gật gù khi có em luôn dúi vào tay tôi thanh kẹo hay quả táo khi tôi vừa bước ra khỏi cổng Những buổi chiều trên khu phố không còn buồn tẻ như trước, nó rộn lên tiếng cười của em. Những buổi tối chẳng còn cô đơn vì luôn có những bản Jazz ngọt ngào. Tôi cũng không rõ cảm xúc của mình, tôi chỉ biết rằng tôi yêu cái khỏanh khắc được ở cạnh em, được nghe em trò chuyện, thỉnh thỏang nghe em hát khẽ, như bản Jazz Latin The girl from Ipenama . Nhìn em lắc lư nhịp nhàng thật đáng yêu. Bản nhạc với điệu Bossanova ngộ nghĩnh mà em rất thích. Chất giọng nhẹ tự hơi thở của Joan Gilberto và giản dị của Stan Getz cùng tiếng Saxo dập dìu đã cuốn hút tôi ngay từ lần đầu nghe. Nhưng có lẽ tôi thích nghe em hát hơn.

Một lần cũng vào buổi tối, tôi mệt nhoài ngả lưng xuống giường sau những buổi học thì một hồi chuông lại khiến tôi bật dậy. Giọng em hối hả bảo tôi hãy bật radio nghe. Và còn không quên dọa thêm rằng mai em sẽ kiểm tra xem tôi đã nghe được gì. Ôi trời, lại còn thế nữa, giờ này kiếm đâu ra cái radio cơ chứ, nhưng thật may là nó cũng từ đâu đó chui ra. Đấy là lần đầu tiên tôi nghe chương trình đó. Hôm đó CT làm về nhạc Jazz. Một cảm xúc hơi lạ với cách em hay nói trong điện thọai, nhưng cũng rất hay. Có lần tôi nghe được ca khúc What a wonderful world . Dường như chất Jazz trong nó không nhiều, chỉ còn như một bản nhạc Pop cổ điển. Nhưng với chất giọng khàn đặc trưng của Louis Armstrong thì cái hồn của Jazz vẫn được thổi vào đó: “Chúng ta hãy cùng đắp xây cho cuộc sống tươi đẹp hơn bởi tình yêu thương. Những hàng cây xanh, những bông hoa nở rộ, màu sắc cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, tiếng trẻ em khóc...Đó là một thế giớ thật tuyệt vời!”

Tôi cũng cảm thấy như mình đang sống trong một thế giớ tuyệt vời, một thế giới có những ước mơ và hoài bão, có Jazz và...có em. Một cảm giác thật hạnh phúc khi được quan tâm, được lắng nghe. Nhưng tôi không biết cách nào cho em biết điều đó, tôi vẫn lặng im như tôi vẫn thường lặng im. Một buổi tối nào đó, em cho tôi nghe một bản Jazz thật buồn, thật sâu lắng bắt đầu với tiếng control pass gõ nhịp, âm thanh guitar nhập nhùng. Giọng hát trầm buồn ngân lên như một lời than trách và giọng em cũng như đang trách:

“Giờ đây anh bảo rằng anh đang cô đơn, anh đã khóc suốt đêm dài. Em nhớ tất cả những gì anh đã nói, anh bảo tình yêu là một thứ tầm thường, rằng anh đã chán ngấy em. Vậy mà giờ đây anh lại nói anh yêu em, hãy chứng minh đi. Hãy cứ làm em khóc vì anh đi, khóc như một dòng sông". Em rất thích nghe bài hát này với giọng hát của Julie London. Nghẹn ngào, khắc khỏai”

Buổi chiều hôm sau đó, tôi làm mặt nghiêm và bảo em rằng "tôi có bảo rằng tình yêu là một thứ tầm thường đâu? Tôi có bảo rằng tôi chán ngấy em đâu?” Em nhíu mày và cười buồn:"Nhưng anh cũng có bảo rằng anh yêu em đâu?”. Tôi cười, vẫn cười như một thằng khờ, khờ khạo đến nỗi chẳng hiểu gì tình cảm của em. Những điều em tiết lộ làm tôi ngạc nhiên. Rằng em thích nhìn thấy tôi hối hả xách bảng vẽ chạy ra khỏi nhà vào buổi sáng, thích cái cách tôi chơi bóng rổ ngoài sân vào những buổi chiều, thích ngắm khuôn mặt tôi lúc tôi vẽ. Tôi đã dành một buổi vẽ em vì em muốn thế. Một buổi vẽ mà người mẫu nhìn họa sĩ nhiều hơn. Tôi cũng không nhớ rõ đã vẽ em thế nào, chỉ nhớ rằng em rất thích và bảo sẽ treo nó ở nhà bếp! Tiếng piano đầy ngẫu hứng thật cuốn hút, giọng hát gần như ồm ồm mà lúc đầu tôi không thể phân biệt dược là nam hay nữ khiến tôi nghĩ đến những lời dò hỏi:

“Hãy nói đi, anh yêu em hay rời bỏ em và để em lại một mình . Anh không tin em, nhưng em chỉ yêu mình anh. Em thà cô đơn còn hơn vui vẻ bên một người khác. Em muốn tình yêu của anh, nhưng xin đừng bao giờ cho mượn. Vì em sợ rằng hôm nay có nó thì mai lại phải trả lại cho anh” (--->)

Tôi cũng vẫn chẳng nói gì, chỉ bảo rằng giọng Nina Simone thật ấn tượng! Em cười, tôi cười, lại cười ngốc nghếch mà không biết rằng tôi sắp mất em.Và buổi sáng đó, tôi sang nhà tìm em, tấm biển treo “nhà bán” đập vào mắt khiến tôi sững sờ, tim tôi đập nhanh với nỗi lo sợ bủa vây. Tôi gọi cửa thật to và nhìn lại nhiều lần để chắc là mình không nhầm nhà. Bác hàng xóm ló đầu ra cho tôi biết là :"cô bé nhà này bị bệnh phải ra nước ngoài mổ. Có thể họ sẽ không trở về nữa”. Có thể ư? Tôi thì biết chắc rằng tôi mất em thật rồi. Một cái gì đó cứa vào tim, đau đớn! Tôi vẫn đứng đó như chờ đợi điều vô vọng là em sẽ quay trở lại. Một buổi tối mùa thu như một năm về trước, tiếng chuông điện thoại reo, một điệu Jazz buồn đến não lòng, giọng cô ca sĩ trong trẻo nhưng rã rời, tiếng violon nhè nhẹ hòa cùng tiếng piano dịu dàng thổn thức.

"Everytime we say goodbye của Silje Nergaard, anh có biết ca khúc này nói gì không? Cô gái nói với người yêu rằng :"mỗi lần chúng ta chia tay là mỗi lần tâm hồn em chết đi một chút”. Còn nếu chúng ta chia tay nhau mãi mãi thì sao?". Thì sao? Thì sao ư?


Hai ngày sau tôi nhận được một bưu phẩm là một cuộn giấy – bức tranh tôi vẽ em, với dòng chữ ở cuối “Khi vẽ người họa sĩ phải đặt tâm hồn của mình vào đó thì tác phẩm mới là một tuyệt tác. Bức vẽ này rất đẹp nhưng thật đáng tiếc là lại không có tâm hồn anh ở đó, không có trái tim của anh nơi đó. Vì vậy em xin trả nó lại cho anh". Em đến vào một mùa thu rồi ra đi cũng vào một mùa thu, như một cơn gió chỉ thoảng qua nhưng để lại phía sau đầy lá rụng. Một mình tôi, chỉ một mình tôi lang thang trên con đường đầy lá cây bạch đàn. Nghe thoáng trong gió giọng hát buồn da diết của Frank Sinatra với bản If u go away. Tôi đã sửa lại bức vẽ, hình dung ra em theo trí nhớ của mình. Chân dung không phải một cô người mẫu xinh đẹp nào đó, mà là em, nụ cười luôn tỏa sáng trong nắng mùa thu. Em đã ra đi, rời xa tôi mãi mãi mà sẽ không bao giờ biết rằng tôi đã đặt cả tâm hồn, cả trái tim mình vào một ngày mùa thu khi lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của em...

(NCKBH Tháng 9-2004)

Một góc trời riêng giữa Sài Gòn

Published by MC under , on 20.10.06




Một cái quán nhỏ nằm trong con hẻm nhỏ, cạnh bên quán ăn tấp nập. Ít người để ý. Thế là gần hai năm rồi! Một khoảng thời gian không dài, nhưng xa...Xa những buổi lọc cọc đạp xe lên quán ngày đi học về sớm, xa cái bàn tròn khập khễnh với cái gạt tàn lăn long lóc, xa những giai điệu ngọt ngào những tối trời mưa...

Như một thói quen, cứ buổi tối đi loanh quanh một hồi lại ghé quán, ngồi cái bàn tròn khập khễnh cạnh phòng chỉnh nhạc. Lắng nghe những giai điệu xưa lúc lắc lư, lúc dập dìu êm ả xoa nhẹ xoa nhẹ nỗi buồn. Nơi bắt đầu quen biết những người bạn hóm hỉnh và super soi về nhạc. Nơi mỗi một ngày cảm nhận một cảm xúc khác nhau. Lúc thì cười khúc khích khua thìa inh ỏi bên ly yaourt đá ngòn ngọt và dấu cái gạt tàn để mấy ông con trai đừng hút thuốc. Lúc lại trầm ngâm một mình để từng giọt từng giọt âm thanh ngấm dần vào hồn. Hay những lúc la oai oái khi vào toilet gặp gián và chuột "yêu nhau". Thế là nơi đó có thêm thiên tình sử "gián và chuột" bắt đầu bằng "Ngày xửa, ngày xưa, chấm, xuống hàng, gạch đầu dòng...."

Lần đầu tiên đến, mình yêu cầu bài "Anytime" của Gilbert O' Sullivan. Ông chỉnh nhạc tròn mắt nhìn mình như thể mình vừa yêu cầu bài "Bé bé bằng bông" vậy. À, đơn giản là từ trước tới giờ mình là người đầu tiên yêu cầu bài hát đó. Hay thật! Thế là mình biết cái ông chỉnh nhạc đó, rất khó tính và kỹ tính nhưng lại rất nhiệt tình và tốt bụng. Ông tuổi đã thuộc hàng U50 rồi nhưng lại cực kỳ trẻ trung và vui vẻ. Dù bạn 20 hay 30 thì cũng phải kêu ông là anh Thạch tuốt. Anh Thạch có những qui tắc riêng kỳ lạ: không mở nhạc hòa tấu, không mở liên tiếp 2 bài giọng nữ...Và tốt nhất là dù hông hiểu thì bạn cũng hãy tuân thủ những điều đó. Dù có khó tính nhưng ông là một người rất nhiệt tình và chân thành. Ông không thích điều gì thì sẽ nói thẳng, nói hoài nói mãi cho chừa thì thôi. Cũng may mà mình chưa bị đến nỗi thế! :p Dù đôi lúc ngồi một mình với ông chẳng biết nói gì nhiều nhưng mình thật rất quý ông! Rất thích ngồi lặng lẽ bên những bản nhạc do ông mở, thanh thản và nhẹ nhàng!

Quán nhỏ là nơi có những người bạn thật đặc biệt. Có con bé bạn lùn lùn chạy ra chạy vào lục đĩa nhạc bị anh Thạch kí đầu. Có chị ù người bạn xưa thích nghe Rock và coi fin Hàn Quốc ?? Anh bông xù thích ăn spaghetti có một biệt tài là...sợ chuột. Anh còi lúc nào cũng vác cái cặp to tướng và cái máy ảnh nặng chình chịch gặp người này "chộp", gặp cảnh kia "chộp"! Cả anh bốn mắt có khuôn mặt hình sự (thật ra là rất tếu) như con thú nhồi bông trên nóc tủ quán. Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Ấy là mình nói thế! ^_^ Có cả những buồn vui giận dỗi, cả những lần phải "mặt đối mặt" đễ giải tỏa "giận hờn vu vơ". Nhưng mình yêu quí họ và yêu quí cả những điều đó!

Quán nhỏ còn là nơi ghi dấu một vài chiến tích oai hùng của mình. Vỡ một vài cái tách, một trận hỏa hoạn nho nhỏ trên cái đầu quăn tít của anh bông xù và nhiều lần làm cái bàn tròn thêm khập khễnh. Mình của quán nhỏ cũng buồn cười, nhí nhố thật! Và cũng tình cảm thật!
Ngày lại ngày đi ngang con đường có cái hẻm nhỏ, nơi quán nhỏ ngày xưa ở đó, thấy buồn buồn. Không gian và thời gian cứ kéo dài ra, xa mãi. Nhìn ra đằng trước, ngoảnh lại đằng sau, thấy trống trải lạ kỳ. Nghe như đâu đây Don Henley vẫn còn "Talking to the moon" và Rex Smith vẫn thì thầm "You take my breath away". Cứ rảo bước, rảo bước đi đừng quay đầu nhìn lại để tiếng thời gian vụt qua, nhẹ nhàng. Tự lắc đầu và mỉm cười "Mai, cafe Tao Đàn nhé!"

(Bài chỉ mang tính chất minh họa ^^)

Tình yêu của chú gấu mùa xuân

Published by MC under on 4.10.06


Trang cuối cùng khép lại, đồng hồ chỉ 1h sáng. Gió thổi lung bùng ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, gõ lộp độp trên mái nhà. Mình nhớ lại cái khoảnh khắc Toru và Midori đứng trên tầng thượng khu bách hóa, cơ thể họ quấn chặt lấy nhau, môi họ không rời nhau, cứ đứng như thế, mặc cho mưa trút xuống ướt từ đầu xuống cằm, xuống người…

Mình không muốn ngừng đọc nó, không muốn chút nào. Những cánh rừng mùa thu xao xác lá, những hạt mưa đêm lã chã bên cửa sổ, những giai điệu miên man của “Norwegian wood”, của Bach bồi hồi hiện lên trong vô thức khiến tâm hồn mình thanh thản lạ lùng.

Dạo này người ta nói nhiều về Rừng Na Uy của Haruki Murakami. Người ta phân tích khía cạnh văn học của nó, bạn bè mình thích nói về những bản nhạc trong đó. Mà làm sao có thể ngừng nói về nó khi nó là một cuốn tiểu thuyết chất đầy nhạc từ rock, Jazz đến Classic và sách với Thomas Mann, Balzac, Dickens, Kenzabur Oe…hài hước và đầy dục tính. Nhưng mình thích nhất cái tình yêu của nó.

Ban đầu mình thích nhất nhân vật Midori – cô gái với cái kiểu ăn nói ba trợn, tưng tửng nhưng chân thành, chân thành đến ngộ nghĩnh. Và cả cái tình yêu kiểu định dạng vô thức của cô dành cho Toru. Mình chờ đợi từng trang từng trang để thấy họ gặp nhau, cùng uống rượu, ăn trưa tại một quán nhỏ với những bản nhạc nhẹ nhàng của Miles Davis. Hay một buổi ngồi trên nóc nhà nhìn nhà hàng xóm bập bùng trong lửa và…ôm đàn hát . Điên và say! Mình cũng thích cái không khí ấm áp tại khu nhà nghỉ Ami, cái gian phòng tràn ngập những bản phức điệu của Bach và những ca khúc bất hủ của The Beatles, Ray Charles, Carole King, Bill Evan…Toru ngồi đó với cốc Whisky , Naoko nằm ngoan như con mèo nhỏ trên ghế sofa, Reiko bên chiếc guitar với những giai điệu ngọt ngào lẩn quất trong tiếng mưa.



Biết rằng Toru yêu Naoko, nhưng mình vẫn cứ hy vọng, hy vọng…. Và cuối cùng cái ý nghĩ độc ác ấy của mình cũng thành hiện thực “Toru chọn Midori và Naoko chọn cái chết”. Mình còn thấy mình tham lam đến mức chờ đợi một cuộc hòa hợp thân xác giữa họ. Cứ như một ước vọng thay cho Midori. Và cuối cùng chuyện ấy cũng xảy ra, nhưng không phải Toru với Modori mà là Toru với…Reiko. Điên rồ, khó hiểu và cả ghê sợ!

Nhưng rồi mình đã nhận ra rằng mình thật quá tham lam, tàn nhẫn. "Đó không phải là một sự ghê tởm, đó là một món quà". Reiko khoác trên mình bộ quần áo của Naoko, mang trên mình hơi thở của Naoko và Toru làm điều đó như là dành cho cô. Và cả dành cho người phụ nữ tuổi đã tứ tuần - Reiko, người phụ nữ suốt 8 năm trời đấu tranh với cái không bình thường của bản thân mình, với cái gọi là kẻ đồng tính. Đó là món quà hạnh phúc. Cuối cùng thì tất cả bọn họ đều hạnh phúc. Kizumi hạnh phúc, Naoko hạnh phúc, Reiko hạnh phúc, Toru hạnh phúc và Midori cũng sẽ hạnh phúc.

Mình chợt thấy yêu tất cả các nhân vật của Rừng Na Uy. Một Naoko dịu dàng và thanh khiết : “Tôi muốn thân xác tôi phải sạch hết mọi thứ trước khi tôi gặp cậu ấy”. Một Reiko mạnh mẽ đến ngông cuồng : “Tôi chỉ là là một người đàn bà hoàn toàn bất lực thế mà nhiều lúc tôi vẫn có thể tự nhủ rằng cuộc đời thật tuyệt diệu biết bao”. Một Midori chân thành và đôi lúc hoang dại : "Tớ ước mình yêu được ai đó đẹp trai hơn một tí, tất nhiên rồi. Nhưng mà không dược. Tớ đã phải lòng và yêu cậu mất rồi". Và một Toru mộc mạc, một anh chàng sẵn sàng nói và làm mọi thứ để không làm tổn thương người khác: “Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm, như một chú gấu mùa xuân”. Hay cả Hatsumi tự cho mình là một con bé “ngu xuẩn và cổ lỗ” chỉ vì cô đã yêu quá nhiều. Nagasawa tự biết mình là một kẻ ích kỷ, tự biết rằng Hatsumi “quá tuyệt đối với tớ” nhưng không thể làm gì được…Mỗi một con người trong Rừng Na Uy đều là một nhân thể sống thật, thật với tính cách và tình yêu cao đẹp. Những con người “cả bình thường lẫn không bình thường đều là những con người bất toàn trong một thế giới bất toàn”.

Mình chưa đọc sách nhiều đủ để có thể nghĩ rằng sẽ đọc lại một cuốn sách nào đó. Nhưng mình muốn đọc lại Rừng Na Uy, nó giống như một sự khoa khát, không phải chỉ đơn giản là thích. Có thể phải một năm nữa hay hai năm hoặc thậm chí hơn vài chục năm nữa, khi mình lọm khọm vừa trông cháu, vừa đọc sách (già mà còn ham hố). Mình vẫn sẽ đọc lại Rừng Na Uy, mình sẽ…


Sorrow

Published by MC under on 25.9.06

Sorrow


Có ai đó nói rằng "con người ta chỉ thực sự khóc 2 lần trong đời, một lần khi mới sinh ra và lần thứ 2 khi ta bị mất đi người ta yêu thương".


Mình nói với bản thân rằng mình không bao giờ muốn khóc lần thứ 2 trong đời. Và mình biết mọi người đều muốn như vậy. Nhưng cuộc sống không tránh khỏi được sự mất mát.


Con bé cho mình biết mẹ con bé bị bệnh, phải mổ. Sau đó mình vẫn thường đến chơi, nhìn mẹ nó ngày càng gầy đi mình không khỏi xót xa. Mình hỏi, nó cũng chỉ nói không sao, vì cắt túi mật, mẹ nó chưa ăn được nhiều. Mình tin là thế. Từ lúc mẹ ốm, con bé phải làm mọi việc nhà trong lúc vẫn đang phải học. Có lẽ đó là chuyện bình thường của một đứa con gái đã lớn. Nhưng với nó là một nỗ lực. Nó gầy, xanh xao lại chưa phải làm những việc như vậy nhiều. Thậm chí áo quần cũng thường được mẹ đi chọn cho. Hôm nào đó nó ra chợ, gặp con bạn, mừng huýnh hỏi :"3 người ăn bao nhiêu đậu que thì vừa?", con bạn phì cười.

Với nhiều người trông nó có vẻ yếu ớt, bé bỏng và quá vô tư, không sâu sắc. Nhưng cứ tiếp xúc nhiều mới biết nó cũng rất hài hước, rất sâu sắc. Chỉ là nó không biết cách bộc lộ ra mà thôi.

Một Noel, mình nhận được từ nó một tờ giấy gấp làm tư. Nó viết rằng không phải nó không có đủ tiền hay không muốn mua một tấm thiệp Noel đàng hoàng. Chỉ là nó đã đi xem rất nhiều nhưng không thích bất cứ tấm thiệp nào, nên nó thà gửi tờ giấy này còn hơn gửi một tấm thiệp nó không thấy đẹp cho bạn nó. Mình rất thích "tấm thiệp Noel" đó, bởi vì trong đó là những lời chân thành và yêu thương nhất.


Mẹ con bé càng ngày càng yếu, nó cũng ngày càng gầy đi. Trưa hôm đó điện thọai báo có tin nhắn, tin nhắn của con bé :" Mày ơi, mẹ tao mất rồi". Choáng váng, nhói đau, mình bấm máy gọi cho nó mà mắt nhòe đi. Nghe giọng nó trong điện thoại, mình chỉ muốn vỡ òa ra. Mình gọi cho đứa bạn khác báo tin mà giọng mình run lên đứt quãng. Buổi chiều hôm đó thật đau đớn!

Mình cứ hỏi tại sao? tại sao? Mình nhớ tới người phụ nữ hiền lành ấy. Dáng bà mập mạp, trắng trẻo, lúc nào cũng nhắc nó mang nước, bánh trái ra mời mình. Rồi nhớ hình ảnh bà gầy trơ xương yếu ớt nằm đó...Mình không làm sao dừng được những dòng nước mắt cứ tuôn rơi trên má.

Nhìn con bé gầy gò mặc bộ đồ tang trắng, nhập nhòa trong làn nhang khói đứng lạy tạ từng người khách đến viếng. Mình chỉ sợ mình cắn bật máu môi mình để ngăn tiếng nấc...


Con bé nói nó xin lỗi vì nó không cho những đứa bạn thân của nó biết rằng mẹ nó bị ung thư và không còn sống lâu được nữa. Nó đã biết điều này từ lâu, nó đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Nó tàn nhẫn thật! Mình mới biết cái ngày nó đi bộ từ trường qua nhà mình bắt mình chở đi ăn phá lấu, cười nói vui vẻ là cái ngày nó biết tin mẹ nó không còn sống lâu nữa. Nhìn mẹ mình đau đớn mà không làm được gì, không biết nói cùng ai. Nhìn mẹ yếu ớt xoa đầu mình :"mẹ làm khổ con quá!". Làm sao con bé có thể chịu đựng một mình từng ấy thời gian mà không cho ai biết, không ai cùng chia sẻ? Làm sao mà trong con người nhỏ bé ấy lại có một sức mạnh ghê gớm đến thế? Liệu là mình, mình có làm được như thế?


Ngày mai trời lại sáng, nó vẫn phải bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà không có mẹ. Nhưng con bé sẽ biết rằng lúc nào mẹ cũng đang dõi theo nó, động viên nó "con gái mẹ ngoan lắm!". Mẹ sẽ luôn ở một phần quan trọng trong tim nó. Nếu ai đó thấy con bé gầy gò đi chợ và hỏi :"3 người ăn bao nhiêu đậu que thì vừa?" thì đừng vội cười. Đó là một cô bé rất mạnh mẽ!