Gửi nàng Sơ Hê Ra!

Published by MC under on 28.11.07

Ta chỉ là một gã khờ cô đơn và vật vã với nỗi đau giằng xé trong tâm hồn. Ta chỉ là một gợn phù du bay ngang qua bầu trời lúc cơn mưa tầm tã và rớt oạch xuống mặt đường trước cửa lâu đài nàng. Ta bị thương, vết thương rất sâu và rộng, ta không còn muốn sống nữa. Giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, nàng xuất hiện, dịu dàng và trầm ấm. Nàng giang rộng vòng tay ấm áp, trao cho ta những giọt tình đặc quánh ngọt ngào hệt như giai điệu mà nàng đang cất lên, say mê! Và thế là ta được cứu sống giữa cơn cùng cực của đời, ta được sinh ra lần nữa tại căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nến cùng những bản nhạc du dương của Kevin Kern, Barrios, Secret Garden...Ồ, ta vẫn sống!


Ta bỗng trở thành kẻ si tình tội nghiệp, ngày ngày đến trước cửa nhà nàng, chỉ để được ngắm nhìn nàng, được nghe thấy giọng hát chất chứa yêu thương của nàng.
Ta yêu nàng mất rồi, Sơ Hê Ra thân yêu!

Cho dù nàng có lạnh nhạt, cho dù ánh mắt trìu mến ấy của nàng không phải chỉ dành cho ta. Thì ta vẫn sẽ yêu nàng bằng cả trái tim ta, trái tim đang tan ra vì hơi ấm của nàng! Ta sẽ không như bao kẻ khác, đến ngắm nhìn vẻ đẹp hiền dịu của nàng chỉ để thỏa lòng, để trút đi những u uất của cuộc sống này lên nàng. Hay chỉ là thốt lên bao lời đường mật vỗ về nàng, rồi lại nhanh chóng bỏ quên nàng trong bóng tối ngột ngạt của nỗi cô đơn. Ta sẽ không bao giờ như thế!

Nhưng Sơ Hê Ra hỡi, một ngày kia ta nhận ra rằng nàng không phải sinh ra để dành cho ta. Nàng cao đẹp và thanh khiết quá. Nàng ở xa ta quá. Nàng gây nên nỗi đau còn lớn hơn bất cứ nỗi đau nào mà tâm hồn ta từng gánh chịu! Ta thấy mình ở tột cùng của sự cô đơn. Ta yêu nàng và ta cô đơn với chính tình yêu ấy. Cho nên Sơ Hê Ra thân yêu, ta sẽ không bao giờ đến gần, để chạm vào nàng. Ta sẽ không bao giờ chạm vào tình yêu cao đẹp ấy để nó lại vỡ ra thành trăm ngàn mảnh thủy tinh sắc nhọn và tiếp tục gim vào trái tim yếu ớt của ta. Ta sẽ không bao giờ...

Trong một khắc nào đó, ta ước gì nàng đừng cứu vớt ta, ta ước gì mình chưa bao giờ gặp nàng!