Thử gửi Miu ngoan!

Published by MC under on 26.3.08

From tinhtang's blog

"Căn nhà thật là hay, ánh nắng chỉ hắt đúng bàn bếp mà thôi, không vướn tới nổi bức thư tôi cầm trên tay. Đọc những điều em nói có lẽ thật đúng. Nhưng nếu chấp nhận những điều đúng đó thì tôi bỗng cảm thấy cuộc đời đầy những tình thầm tình lặng tình câm. Không có ngôn từ, không có diễn đạt. Cảm giác đó cứ đưa tôi xuôi dòng theo ngày tháng, và biết đâu sẽ xa rời mọi thứ.

Ánh nắng không vươn tới bàn tôi ngồi, nhưng lá thư của em nắng. Đầy những nắng có tẩm chút hương buồn- hương nhớ, luyến lưu. Khiến cho mình phút chốc trở thành một nhân vật thật lãng mạn giữa phố phường đầy im lặng.

Em ạ, có đôi khi cả một ngày không có ai nói với ai điều gì dù chỉ là 1 tiếng "ơi" mà thôi. Thật tiếc em nhỉ. Tôi chừng ước, tôi được nghe tiếng ơi đó, để biết mình vẫn còn đây thôi trong nhau.

Cảm ơn em, dần dần tôi để thật lâu mới mở cửa hộp thư-khung trời nhỏ vô vọng-tôi gọi vậy- để như hạnh phúc luôn sống sống cho tới khi nào mình không mở nó ra. Gọi là để dành.

Nhớ em nhiều.

Bình An và hồn nhiên em nhé.

Dẫu biết rằng ta chỉ là 1 vị trí nào đó trong vòng quay cuộc đời của nhau, nhưng riêng tôi, tôi vẫn thích 2 từ "dấn thân". Mạnh dạn bước vào, tất nhiên là cần rất nhiều điều kèm theo, nhưng phải có dấn thân thì ta mới thấy cuộc đời này thật là ý nghĩa, mặc kệ kết quả vì kết quả không đem lại quá trình, chỉ có quá trình mới cho ra kết quả.

Hẹn em 1 chiều tình cờ. Nghĩ đến em thì thật là bình yên dù em không bình yên chút nào."

Lúc nào nghĩ đến chị cũng nghĩ đến 2 chữ yêu thương! Nhớ chị!

Photo by Chuột

Phía dưới không có gì lạ

Published by MC under on 21.3.08

(, câu này chôm ca Phía Tây không có gì l, nhưng hng liên quan và đng nghĩ by)

H
i xưa, mình có cái bàn hc to oành. Nói là bàn hc ch đ máy vi tính và cht toàn đĩa nhc. Lúc đó mình đang ghin Shadow Gallery, band mà mt bài c chc phút nghe lòi màng nhĩ, hu hết là nghe trong nhng lúc múa chi và vung cây lau nhà. Mt ln, rnh rang ngi vt chân lên ghế nghe đàng hoàng, đến đon cao trào, tay gõ rm rp lên bàn thế nào làm mt cái đĩa CD văng thng xung gm bàn, lăn long lóc. Thế là mình ht hong bò lm ngm đui theo. Ln nào đui theo mt cái đĩa mà mình vô tình làm rơi, mình cũng lm bm :"Cu cho mt đĩa quay lên, cu cho mt đĩa quay lên". Và, ln nào cũng vy, mt đĩa luôn úp xung đt.

T
nhiên mình cm thy cái không gian dưới đó tht l. Mt cái mùi ngai ngái ca loi g cũ xì, chút màng nhn giăng mc và đc bit là nghe thy âm thanh như trm hn xung. Âm nhc mc đi như vng t nơi xa, khc khoi nhưng vn ngang tàng. Mình ngi luôn dưới đó gn tiếng đng h nghe hết cái album. Thế là t đó, mi ln nghe nhc li chui xung gm bàn (đã lau màng nhn ri á). Mi ln có chuyn gì cũng li thi chui xung đó m nhc nghe, cm thy như được che ch, cm thy như được v v. Cái gì kinh khng nht cũng lng l tan biến đi mt. Mình vn ghét nhng không gian cht chi và có cm giác ngt ngt, chng thế mà ln đánh trc nghim nào đó, mình chn vic b lc trong mt khu rng mênh mông hơn là b kt mt mình trong thang máy. Vy mà...Kỳ l!

Có l
n, đang nhm mt nghin ngm thì nghe tiếng ai sát tai "con làm cái gì dưới này?". Git mình đánh đu cp mt cái đau điếng. Va xoa đu, va m mt, thy m đang thò đu xung trân tri nhìn mình. Lm cm bò ra, lúng liếng: "Con ngi chơi!". "Tri đt! ngi chơi sao không ngi trên ghế?", ri m tuôn ra mt tràng " Con có làm sao không? Hôm nay con st à? Đưa m xem đu nào!". Va đau, va quê mình phy phy tay li thng xung bếp.

Bây gi
, cái bàn đó b đem bán ch chai ri. Vì gãy chân, sa không ni na. Bàn hc bây gi ca mình vn khá to, vn cht đy đĩa và sách. Nhưng kiu mi, cái gm thì bé tí, mình thì to đùng, chui hng lt. Ôi, k nim nào...gãy chân! Thế mi thy, có nhng ngóc ngách kỳ l trong cuc sng xung quanh mình, mà mình chng th nào biết hết được. Có l nên chu khó dng li mt chút, ngi ngh mt chút, quan sát mt chút, mình s thy "Phía dưới hn có gì l!"